Cảm nhận khách hàng
► Giang chân thành cảm ơn các bạn khách hàng đã đồng ý và sẵn sàng chia sẻ những thông tin và trải nghiệm của mình sau khi trị liệu cùng A Pure Day - Ngày Trong Lành.
Những chia sẻ này sẽ là nguồn động viên tinh thần cho những người bạn khác có thêm niềm tin và sức mạnh để làm cho cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn. Giang cũng chân thành cảm ơn những người bạn khách hàng khác có thể không nêu tên và chia sẻ ở đây nhưng đã tin tưởng và để cho Giang cùng đồng hành với các bạn trên con đường ý nghĩa này. Lời trân trọng từ trái tim : )
Quỳnh Chi
Lê Hằng
Hoàng Mi
Christian De Ruty
Owner, OpenAsia
Tôi gặp Giang để tham vấn về bỏ thuốc lá.
Ban đầu tôi có phần lo ngại về thôi miên nhưng cô ấy thực hiện liệu trình một cách chuyên nghiệp bài bản, với cách làm việc khiến tôi ngay lập tức cảm thấy yên tâm và thoải mái. Một buổi trị liệu là đủ với tôi và đạt kết quả xuất sắc.
Tôi sẵn sàng giới thiệu Giang với bất kỳ ai quan tâm đến tham vấn trị liệu bằng thôi miên
Hà Nội, tháng 10/2018
Nguyễn Bá Linh
Phụ trách quảng bá hình ảnh nước Pháp tại Đại sứ quán Pháp
Cuộc sống của tôi thực sự đã thay đổi nhờ thôi miên. Thôi miên giúp tôi tìm lại về được với con người nguyên sơ nhất của chính mình - đầy yêu thương, đầy những cảm xúc tích cực, vứt bỏ những nỗi hận thù, buồn phiền, đau đớn đã ăn sâu vào tiềm thức, đã trở thành một phần máu thịt.
Bởi thôi miên không phải là một thứ bùa phép kì dị nào mà thôi miên là một môn khoa học, nếu bạn muốn dùng thôi miên để tác động vào tâm trí, hàn gắn những tổn thương, bạn phải chọn lựa chuyên gia rất kỹ càng để tránh khiến mình tổn thương thêm lần nữa vì mất niềm tin.
Giang Kate là một chuyên gia thôi miên rất thông minh, làm việc có phương pháp và vô cùng đam mê với nghề. Được cấp chứng chỉ quốc tế, đào tạo bởi chuyên gia nước ngoài, làm việc dựa trên những phương pháp nghiên cứu khoa học, cô ấy đem lại niềm tin vững chãi cho bất cứ ai muốn tìm đến thôi miên để chữa bệnh.
Ngoài năng lực chuyên môn tốt, Giang còn có một trái tim ấm áp, với tình yêu và lòng bao dung vô cùng rộng lớn, cô ấy luôn biết lắng nghe, thấu hiểu, giúp tôi tìm ra chính xác những cảm xúc sâu kín nhất quyết định trạng thái của tâm trí, giúp tôi định hướng suy nghĩ để sống tích cực, hiệu quả nhất. Cảm ơn Giang Kate - người đã giúp tôi yêu thương chính mình và yêu thương cuộc đời mỗi ngày thêm trọn vẹn.
Hà Nội, 2017
Bạch Lan Phương
MC VTV Kết Nối tại Đài truyền hình Việt Nam VTV
Bạn đã bao giờ nghe rằng, nụ cười là lớp make up đẹp nhất mà một cô gái có thể mang trên mặt chưa?
Nhưng làm sao, để nụ cười ấy thật rạng rỡ, là nụ cười xuất phát từ một trái tim vui vẻ rộn ràng hát khúc hoan ca?
Tôi đã từng có thời gian khủng hoảng, stress nặng, từng có khi tuyệt vọng, nhưng người chị này chưa bao giờ chịu buông tay tôi.
Cái cách chị ấy giúp tôi nhận ra những chân lý sống, cách chị ấy khéo léo lồng ghép để giúp tôi tìm được chính mình trong những câu chuyện giản đơn hàng ngày, khiến tôi luôn ấm áp và dễ chịu, và tìm được cách để trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân.
Không phải đơn giản và tự dưng mà chị ấy có khả năng làm người khác dễ chịu như thế. Chị ấy là người có kinh nghiệm sống, ham học hỏi và đã được đào tạo về thôi miên và trị liệu tâm lý một cách bài bản từ những chuyên gia nước ngoài. Thấy hãnh diện, tự hào khi có chị là chị của em. Giữa những chuyến bay giữa Bắc và Nam để gặp khách hàng của chị, em vẫn cố xin 1,2 tiếng để gặp chị tôi.
Yêu thương rất nhiều!"
Hà Nội, tháng 12/2018
Uông Việt Hà
Sau nhiều tổn thương tâm lý kéo dài suốt hai mươi năm, vô số suy nghĩ muốn tự tử, tìm kiếm đủ mọi phương pháp để thoát khỏi trầm cảm và rối loạn lo âu từ việc khám các bác sĩ thần kinh, sử dụng thuốc an thần và thử các liệu trình tâm lý mà không hiệu quả, lúc đó tôi những tưởng bóng đêm này sẽ kéo dài mãi.
Tôi đã sống một khoảng thời gian rất dài mà không biết mình là ai với những mối quan hệ xung quanh rời rạc, vào thời điểm tuyệt vọng nhất trong đời, tôi đã gặp được chị Giang. Tôi thấy thiện cảm và tin tưởng chị ngay lập tức, bởi ở chị toát lên một tình yêu thương và sự chấp nhận hiếm có, là những phẩm chất vô cùng cần thiết ở một chuyên gia trị liệu, khiến cho tôi dễ dàng chia sẻ cùng chị những vấn đề mà tôi gặp phải trong cuộc sống. Thực sự tôi cảm thấy rất may mắn khi có chị cùng đồng hành trong quá trình kết nối với bản thân bên trong tôi và chữa lành những tổn thương trong quá khứ, kết quả là chỉ sau 2 tháng với 5 buổi gặp, tôi đã không còn vô hình, lẩn tránh hay sợ hãi như trước nữa mà bây giờ tôi trở thành một con người tích cực tràn đầy sức sống, biết yêu thương bản thân và tìm thấy mục đích của cuộc đời mình.
Trước khi đến gặp chị, tôi đã tìm hiểu về trị liệu thôi miên. Đây là một phương pháp văn minh, vốn đã tồn tại từ lâu ở các quốc gia phát triển và có tác dụng chữa lành kỳ diệu đối với các dạng bệnh tâm lý khác nhau. Tôi hoàn toàn ý thức được suy nghĩ, lời nói và môi trường xung quanh mình trong quá trình thôi miên, nhờ những chỉ dẫn tích cực của chị Giang và những bài tập tự thực hành tại nhà, tôi cảm thấy cuộc sống giờ đây thật đẹp đẽ và có ý nghĩa, sẵn sàng đón nhận tình yêu, sự gắn kết và sự khoan dung đối với chính mình cũng như với mọi người.
Tôi hy vọng phương pháp tuyệt vời này sẽ được lan toả đến thật nhiều cá nhân trong xã hội của chúng ta, trong bối cảnh mà các vấn đề tâm lý đang gia tăng.
Nguyễn Thu Hương
Chị à! Em cảm thấy thật sự may mắn khi chúng ta gặp nhau. Chưa bao giờ em cảm thấy cuộc sống lại nhẹ nhàng và hạnh phúc đến thế. Khi những nỗi đau của tuổi thơ vẫn còn ám ảnh em suốt 20 năm qua giờ đã được hoá giải một cách kì diệu nhờ thôi miên.
Ngay sau khi em trải qua quá trình trị liệu em cảm nhận thấy một điều tuyệt vời là em đã có cái nhìn của sự thấu hiểu và yêu thương. Em đã biết tha thứ cho mọi người và cho cả chính mình. Thay vì bực tức và căm ghét những điều không hay đến với mình thì giờ em chậm lại, thấu hiểu và tha thứ.. Cuộc sống trở nên nhẹ nhàng và tràn đầy yêu thương.
Trước đây em luôn sợ cuộc sống xô bồ vì em nghĩ cuộc sống như vậy sẽ khiến tâm mình bất an. Nhưng giờ em đã nhận thấy rằng bình an chính ở bên trong ta.
Không hiểu sao mỗi lần gặp chị Giang về em ngủ rất ngon. Chị như mang năng lượng của sự hạnh phúc vậy. Mọi thứ mẫu thuẫn về con người, cuộc sống hay công việc khi gặp chị đều được chị mở đường. Mong là những dự án của chị sẽ đến được với nhiều người. Chị hãy gieo trồng nhiều hạt giống hạnh phúc nhé !!!
Cảm ơn chị rất rất nhiều
Hà Nội, 2018
Nguyễn Thảo
Chào Người Phụ Nữ Không Tuổi - Thiên Thần của em
Yêu chị và rất rất nhớ chị nhưng chưa có time vào thăm chị - Chị có khoẻ không ạ? Còn em ?! Tươi - Cười và Tràn Đầy Năng Lượng
Đến với chị tình cờ khi được cô bạn xinh yêu giới thiệu - em như người mất đi hoàn toàn năng lượng sống - Trầm Cảm- căn bệnh mà giờ nghỉ lại - e thấy nó thật sự quá khủng khiếp- nó còn được e gọi cái tên rất mỹ miều mỗi khi nhắc đến : căn bệnh mang hơi thở Thần Chết
Sợ tiếng ồn- sợ chốn đông người- sợ độ cao- thậm chí sợ cả ánh nhìn của người lạ
Đến với chị - bằng phương pháp trị liệu Thôi Miên - em dần trở lại là em
Em rất mang ơn chị
Và bây giờ...
Em gởi đến chị những hình ảnh minh chứng cho chị thấy rằng : Em hoàn toàn là em trước đây- đi khắp - vui khắp- và Năng Lượng tràn đầy
Em cảm ơn chị
Thiên Thần Tình Yêu của em
Mãi Yêu Chị
Rất cầu mong Thượng Đế ban cho chị sức khoẻ - để chị tiếp tục công việc : Chữa Lành cho những người - giống em
Vì đâu đấy còn rất nhiều rất nhiều cần đến chị
Nguyễn Thị Mai Thảo
Chị ạ!
Em biết tìm bình an nơi nào rồi , bình an không phải là tự nhiên mà có hay tự nhiên mà đến, cũng không phải đi tìm kiếm mới thấy mà là bình an ở chính nơi con tim và tâm của ta chị ạ. Sáng nay em ngồi trên bãi biển, nhìn cảnh biển lúc rạng sáng mới thấy tim mình đập nhẹ và thấy tâm mình bình yên đến lạ.
Nhìn biển thế đấy nhưng chẳng bình yên đâu-- Bởi có sóng vỗ không ngừng ...
Nhìn bầu trời trong xanh thế đấy nhưng cũng chẳng bình yên đâu--Bởi tiếng chim ríu rít gọi bầy ồn ào đến nao lòng
Nhìn bãi cát dưới nắng yên ả là thế đấy nhưng vẫn chẳng bình yên đâu -- Bởi gió lao xao thổi bay từng cuộn cát.....
Nhìn biển chẳng bình yên là thế đấy .....
Nhưng tim ta và tâm ta thấy bình yên --- thì đời dù dậy sóng ta vẫn thấy bình yên
Bình yên là khi mỗi sáng thức dậy - ta hấp thu được năng lượng - nhìn những người yêu thương - tim và tâm vui như ngày hội - bình yên là thế đúng không chị
Bình yên khi ta thấy bình yên
Đinh Thanh Vân
Hơn 30 tuổi, tôi đã phát chán với những vấn đề của bản thân mà đã theo đuổi tôi kể từ khi còn nhỏ. Tôi tìm hiểu và biết được rằng trị liệu và gặp chuyên gia trị liệu tâm lý là một cách trên con đường tôi “tự cứu mình”. Ban đầu, tôi có phần e ngại với trị liệu bằng thôi miên. Nhưng sau khi Giang giải thích cho tôi một cách khoa học, tôi đã quyết định trị liệu với Giang.
Đó là trải nghiệm mà tôi chưa bao giờ đi qua, những cảm xúc mà tôi chưa bao giờ chạm tới, tôi thấy được cả những nỗi sợ hãi trong sâu thẳm của chính mình. Đồng thời, trên hành trình đó, tôi cũng tìm thấy nơi bình yên nhất trong trái tim mình.
Giang tiếp tục đưa cho tôi bài tập để tự trị liệu cho mình ở nhà. Có thể đó không phải là một sớm mai thức dậy, tôi từ một người bi quan trở thành lạc quan ngay, nhưng những buổi trị liệu đã giúp tôi khơi mở nhìn được sâu bên trong mình. Và từng ngày qua, tôi cảm thấy tốt hơn mỗi ngày.”
Hà Nội, tháng 10/2017
Hoàng Mi
[Hành trình tìm lại bản ngã của chính mình]
Tôi đã từng cảm thấy luôn chông chênh và bế tắc trong chính cuộc sống của mình. Chưa một giây phút nào tôi cảm thấy mình thực sự hạnh phúc, hoặc tìm ra ý nghĩa đích thực của việc mình được sinh ra trên cuộc đời này. Và cho tới một ngày tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, cuộc đời lại đưa tôi tới với chị Giang, một thiên thần có thực trên thế giới này.
Chị Giang không chỉ thể hiện mình là một chuyên gia tâm lý trị liệu có chuyên môn thôi miên vô cùng tài giỏi, mà sự đam mê với nghề trong chị còn được thể hiện ở sự tiếp cận khách hàng vô cùng tự nhiên, tận tụy, dùng trái tim để chạm tới trái tim, khiến cho khách hàng không có cảm giác dè dặt, chông chênh mà trái lại vô cùng ấm áp.
Và nhờ có chị, phương pháp thôi miên của chị đã đưa tôi trở về quá khứ, giải quyết hết hàng tá câu hỏi, khúc mắc chồng chất bên trong một đứa trẻ đầy bi quan, giúp tôi đối mặt với những điều tôi đã lẩn trốn bấy lâu nay, giảng hòa và tìm được tình yêu với những điều ấy. Và dường như tôi đã được sinh ra một lần nữa, là cô gái của ngày hôm nay thỏa sức khám phá bản thân, tự tin sống với những gì mình đam mê, khao khát và mỗi sáng thức giấc tràn đầy năng lượng tích cực cùng với nụ cười trên môi.
Nếu có thể gửi tới các bạn những chia sẻ ngắn gọn nhất về trải nghiệm của tôi cùng A Pure Day, tôi sẽ kể với bạn về buổi trị liệu cuối cùng khi tôi nhận ra tôi yêu thương bản thân mình tới nhường nào, và sau buổi trị liệu tôi đã khóc giàn giụa và ôm chị Giang thật chặt vì quá cảm kích thế giới của tôi có chị và những điều chị đã mang lại cho tôi.
Điều sau cuối, em chúc chị Giang và A Pure Day sẽ luôn luôn phát triển, lan tỏa những điều tốt đẹp và tích cực tới nhiều người hơn nữa để cuộc sống này mãi luôn đẹp tươi.
Nguyễn Hoài Thương
Chị Giang đã thật sự giúp được em vượt qua được cảm giác lúc đó. Những đêm không ngủ được nững giọt nước mắt cứ trực trào.
Sức khoẻ tinh thần thực sự quan trọng. Cám ơn Chị nhiều.
Em mong nhiều bạn như em được giúp đỡ bởi chị nữa.
Có rất nhiều bạn yêu quý và ủng hộ chị
Việt Long
Trong khi câu nói "luôn nhìn vào mặt tích cực của cuộc sống" là hoàn toàn đúng, thì sự thật là, đôi khi đời rất dở và điều mạnh mẽ nhất bạn có thể làm là thừa nhận điều đó :))
Chối bỏ cảm xúc tiêu cực sẽ dẫn đến việc phải nếm trải những cảm xúc tiêu cực nghiêm trọng và dai dẳng hơn, có thể còn bị rối loạn cảm xúc.
Luôn tích cực cũng là một dạng lẩn tránh chứ không phải một giải pháp phù hợp cho các vấn đề trong cuộc sống - những vấn đề mà, nếu như bạn lựa chọn đúng các giá trị và thước đo thì sẽ tiếp sức và thúc đẩy bạn tiến lên.
Rất đơn giản: Sự việc chuyển biến xấu, mọi người làm ta bực mình, tai nạn xảy ra..., những điều ấy khiến ta cảm thấy như c*t. Và như thế cũng chẳng sao hết. Cảm xúc tiêu cực là yếu tố cần thiết cho sự lành mạnh về tinh thần. Việc chối bỏ sự tiêu cực càng làm các vấn đề tiếp tục tồn tại chứ không hề giải quyết chúng.
Việc thừa nhận bản thân là một điều gì đó luôn đúng, để giải quyết vấn đề từ gốc rễ cảm xúc.
Có một quãng thời gian rất khổ sở tôi nhận được những sự giúp đỡ về mặt cảm xúc một cách kịp thời, câu duy nhất tôi nghĩ là đủ để dành cho những người đang làm công việc ý nghĩa hơn cả như chị Giang Kate và rất rất nhiều người khác, với tất cả sự tôn trọng và ngưỡng mộ với họ, thì các bạn - thông qua tôi, dù biết chị hay không - thì biết mình cần cầm điện thoại lên và hẹn gặp chị Giang thay vì tra tấn cảm xúc của bản thân mỗi khi vấn đề vượt ngoài sự kiểm soát rồi nhỉ?!
Wth all my heart.
Dương Vũ Hoàng Anh
"No one knows how devastated I was after the break up in March 2017 except my mom, my dearie Kasumi and my excellent therapist Giang Kate.
Look at me now! It's easy to change how you look, but it's so not when it comes to turning the tables from the inside. Let's get to a few things Giang helped me learn lately that definitely change my life forever:
1. I suffer because I crave another reality.
Negativity comes from the fact that you don't accept the truth and keep stucking in the misery state you can't change just because you try. Learn to stop feeling territorial about things that not yours, instead acknowledge what you have (work, family, friends..) and focus on nurturing each and every of them. Beautiful things grow from love and care!
2. You can't change people's behavior but you can surely decide how to react.
There's no such things as He/She/You makes me do/react in a certain way. It's all your choice to be nice and kind to people. Even the guy who hit your bike from behind. Even the crumpy waitress you met at the restaurant. Even your ex.
3. Nothing's wrong with you.
When you start questioning yourself, take a moment to think about what is right with you too. On the bright side, no one can be truer and youer than you. So, live it up!
In my latest interview for Dep magazine, chị Thuy Anh asked me What's your goal? I have been asked that kind of question all the time and my answer is "To stay true and happy" always. I want to be rich in a way that can't be measured by how successful I am in my career but how my cheerful spirit makes me worth knowing to a lot of people."
Nguyễn Hoàng Nga
Phó Giám Đốc tại Nắng
- Wedding decoration
Trong lúc em bối rối và mất phương hướng, thì những buổi gặp với chị đã giúp em rất nhiều. Em đã có thể bình tâm hơn, hiểu rõ các cảm xúc của mình hơn, biết cách yêu thương chính mình và yêu thương người khác. Chính những khoảnh khắc em có thể thả lỏng bản thân nhờ sự hỗ trợ của chị, em cảm thấy quanh mình có nhiều hơn những năng lượng tích cực. Cảm ơn chị và những buổi tư vấn sức khỏe tinh thần của chị, nó rất có ý nghĩa với em. Em mong rằng những điều ý nghĩa này sẽ ngày càng được nhân rộng để giúp cho các bạn có nhiều vướng mắc như em, vượt qua được các vấn đề của mình
Minh Hoàng
Giám Đốc tại Nắng
- Wedding decoration
Cảm ơn chị Giang! Những buổi trị liệu rất có ý nghĩa với em, chưa bao giờ em biết là nhận ra được những cảm xúc trong lòng mình lại hạnh phúc thế. Em đã tha thứ, thả mình tự do khỏi những tổn thương mà người khác gây ra cho mình và tha thứ cho cả chính mình. Giờ em nghĩ:
Sống chậm lại, tập tha thứ
Bớt lo lắng, sống đơn giản
Cho đi nhiều hơn, suy nghĩ ít lại
Cảm nhận nhiều hơn, bớt đi khó chịu
Mỉm cười nhiều hơn, nói ít lại
Lắng nghe nhiều hơn, phán xét ít lại
Chấp nhận nhiều hơn, phàn nàn ít lại
Trân trọng nhiều hơn."
Hà Nội, tháng 9/2018
Sùng A Lùng
Nghệ sĩ múa
Chân thành cám ơn chị Giang Kate vì đã có buổi thôi miên đưa em trở lại những kí ức ngày xưa thật xưa, để em nhìn lại "người ấy" và biết được rằng mình cũng đã và đang yêu bản thân mình, nhận và tự bù đắp cho những thiếu thốn ấy, yêu, sống cho bản thân nhiều hơn, trân trọng những người bên cạnh.
Hôm đấy trước khi thôi miên em còn tự tin là ko thôi miên nổi em tại tính em cứ tỉnh như sáo :)) Ấy thế mà lại khóc điên đảo rồi nhẹ nhõm cho bây giờ
Hồ Chí Minh, tháng 3/2019
Mai Q.Nguy
Một ngày tháng 10 nắng nóng như (như nào mình không thật sự nhớ được, giờ nhìn lại mới thấy mình đã hời hợt và vô tâm ra sao). Với mình lúc đó cũng chỉ là những ngày oi ả, nồng nàn như Saigon vốn dĩ. Cái mình luôn nhớ rõ nhất là hình ảnh và mùi vị của một khoảnh khắc, một giai đoạn. Và con người xuất hiện đồng hành cùng mình trong khoảng thời gian đó. Mình còn nhớ rõ mình đã mặc một bộ đồ màu đen, áo blouse đen may theo kiểu peplum cẩn thận, chiếc quần ống loe đen. Và một gương mặt buồn bã một gương mặt mà như chị nói em ở đây mà không thật sự ở đây. Trước giờ mình là đứa khá giỏi che giấu cảm xúc thật, nhất là với những người mới gặp, những người không có cùng tần số. Mình dễ bị đóng băng cảm xúc và phủ lên đó bất cứ lớp mặt nạ nào mà mình muốn. Đó là nụ cười tươi tắn, rạng rỡ nhất của một người chắc chắn là sung sướng, an nhàn, chẳng bao giờ lo nghĩ gì - theo lời một người anh đã từng chia sẻ. Đó là sự tự tin lấn át cả những người bên cạnh khi mình tham gia một khoá học, cô giáo nhận xét chắc hẳn mình hướng ngoại lắm, mình giao thiệp rộng lắm. Hoặc mình ngồi đó, chẳng quan tâm bất cứ gì, bất cần và có đôi chút mơ màng, như những người bạn thường tới quán bar mình làm buổi đêm nhận xét. Mình chỉ cười thầm khi nghe những lời nói đó.
Gặp chị, những tia sáng lấp lánh tỏa ra từ giọng nói, nụ cười và cả bộ trang phục với màu sắc nổi bật phản chiếu lên mình. Đột nhiên thấy mình thật cũ kỹ, thấy mình thiếu năng lượng. Và khi chị nói trúng tim đen, lần đầu tiên đứa trẻ trong mình hò reo, vỗ đùi đen đét trong lòng, đúng rồi, đúng thế chị ạ. Và mình dễ dàng tuôn trào hết những cảm xúc và cả những vấn đề của bản thân từ sâu thẳm bên trong ra với chị. Lần đầu tiên cảm thấy, ít nhất mình không chỉ có một mình mình trên hành trình của cảm xúc. Lần đầu tiên cảm thấy thật ra việc mang nỗi buồn, việc chứa chất thất vọng, việc tức giận và khổ sở không có gì là xấu hay là không tốt cả. Và dần biết được nhưng cảm xúc đó có trong mình chỉ đang muốn nói rằng mình cần giải quyết những vấn đề hữu hình những vướng mắc có thật trong lòng mình hay trong cuộc sống của mình. Điều quan trọng nhất của khoảng thời gian bên cạnh chị...
Được rèn luyện, được lắng nghe, được học hỏi, được cảm nhận sâu sắc về bản thân, và biết rằng cảm xúc của Bản thân mình là quan trọng nhất, mình cần lắng nghe tiếng nói của nó, cần thật sự hiểu nguyên nhân gốc rễ tại sao lại có những phản ứng tiêu cực ra bên ngoài, và làm sao để hướng những điều đó thay vì mình đang nghĩ đó là điểm yếu thì biến thành điểm mạnh của mình. Trước đây mình luôn lờ mờ cảm thấy việc mình nhạy cảm, hay có những sự xúc cảm nhất định nhiều hơn người khác, phản ứng dữ dội với những chuyện nhất định xảy ra. Nhưng vẫn không hiểu tại sao lại như thế. Và có nhiều lúc mình không làm được gì vì có những ngày chỉ chìm đắm triền miên trong một nỗi buồn khổ lên cao tận ngực, lấp đầy ánh mắt, tâm trí.
Và chị đã giúp chính mình có thể gọi tên chính xác được tất cả những lý do mà mình cũng không nhận ra, không biết là có tồn tại. Những lý do cho nỗi buồn khổ, sự không thỏa mãn, sự thất vọng. Ngày đầu tiên trải qua quá trình trị liệu, đứa trẻ bên trong mình đã kể lại cho mình một câu chuyện từ hồi mình chỉ mới 2 hay 3 tuổi gì đó. Mình vẫn tự hỏi sao chuyện đó khắc sâu vào tâm trí đến vậy.
Hồi bé nhà còn ở quê, gần ao hồ nhiều. Trẻ con vốn nghịch ngợm. Chị họ bên cạnh có con gà con chết, mình và đứa cháu họ bằng tuổi mang ra nghịch, mang ra ao để vứt. Vứt xuống luôn không sao, lại ngồi nghịch nghịch, và mình lộn cổ xuống, đứa cháu nhỏ bằng 1/2 mình chỉ kịp nắm lấy nắm tay. May cho mình, lúc đó có ông hàng xóm đi ăn cỗ ngang qua vớt lên. Lúc đó mình còn nhớ rõ mình bước vào cổng, cả xóm đang đứng xung quanh vì mọi người nghe tin đã tưởng mình chết đuối. Khi ấy Bố mình như bao người Bố, người Mẹ truyền thống Việt Nam, thay vì ôm mình vào vỗ về, thì vì quá thương nên đã bực và đánh mình. Để cho mình nhớ, mình chừa và không bao giờ được bén mảng đến cái ao đó nữa. Trận đòn đau hôm đó thì mình không còn nhớ rõ. Chỉ có duy nhất cảm giác muốn được yêu thương, muốn được ôm vào lòng mà không có là điều còn tồn tại mãi, ám ảnh mãi, và theo mình mãi đến những ngày hôm nay. Và mình luôn tìm kiếm, khao khát sự yêu thương, hay công nhận từ người khác là vì thế.
Khi bạn nhận ra được những điều sâu thẳm bên trong ấy, khi bạn thấu hiểu được bản thân, bạn đột nhiên thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Bạn cảm thấy chính mình có thể tạo ra một lớp áo khoác bảo vệ che chở cho những phần nhạy cảm và yếu đuối nhất của bản thân, mà không cần đến một yếu tố hay một con người bên ngoài, không dựa dẫm, không tìm kiếm, hoặc đơn giản bạn chấp nhận và enjoy những cảm xúc đó như một bộ phận của cơ thể, cũng đẹp như nụ cười hay ánh mắt của bạn. Và chỉ có chính bạn mới giúp được và mới biết được điều mình có thể làm tốt nhất là gì để xoa dịu và để nhẹ nhõm nhất.
3 tháng trước Tết, người em thân thiết của mình cũng nhận xét mình đã khác rất nhiều, đã phởn hơn và biết cách enjoy hơn. Cũng trong khoảng thời gian đó mình làm bài test về những cảm xúc mà mọi người vẫn đánh giá là tiêu cực thì hầu như trong tầm kiểm soát, vẫn có buồn, có bực, tất nhiên, nhưng không hề bộc phát vô cớ hay bốc đồng.
Đó là lúc bạn như được reborn và có năng lượng, sức mạnh để làm bất kỳ điều gì mà bạn muốn, theo đuổi ước mơ hay xác định được những gì bạn muốn bạn cần.
Tú Nguyễn
Mỗi khi cảm thấy lòng nặng trĩu bởi những ưu tư ngổn ngang, tôi thường nghĩ mình có thể tự giải quyết những rắc rối trong tâm tư. Nhưng tôi đã may mắn có được nhân duyên gặp chị Giang - bác sĩ tâm hồn của tôi. Người đã giúp cho tôi tìm lại được mình trên con đường mình lựa chọn.
Chị Giang có hai điều mà tôi luôn trân trọng hơn tất cả. Chị luôn lắng nghe những điều tôi chia sẻ, dù là nhỏ xíu. Và chị cũng đặt chính mình vào những tâm tư của tôi, giống như một tâm hồn đồng điệu với tôi trong cuộc đời này.
Cảm ơn đã mang đến tia nắng trong lành cho em, và cho những người bạn được gặp chị trong đời.
Chị ơi. Cuộc sống em dạo này rất tốt. Chị biết không, không phải nó không có việc gì xảy ra nhưng em có những chuyển mình để giúp mình bớt đau và mệt mỏi hơn. Em biết thương và trân trọng bản thân mình hơn. Em cảm giác bên trong mình có một sức mạnh hơn và em biết được gánh nặng trên vai em là gì. Và em thực sự muốn gì bây giờ chị àh. Em cảm giác mừng lắm chị.
Em không dám nói em sẽ có thể duy trì hay cố gắng nó được trong bao lâu. Nhưng em chỉ dám nói em không bao giờ bỏ cuộc và từ bỏ trước nó. Em đã làm được phần nào thì không bao giờ em từ bỏ một lần nào nữa đâu chị.
Em cảm ơn chị rất nhiều vì em biết chị sẽ luôn dõi theo và nhìn thấy em!
Chi Vũ
Trị liệu thôi miên buổi đầu tiên với chị Giang:
Khóc mệt dã man huhu, trưa ăn mỗi một hộp salad xong đến trị liệu khóc liền một tiếng rưỡi.
Chị Giang ngồi bên cạnh, rồi đầu tiên là thôi miên để mình thả lỏng, sau đó chị dẫn mình ngược về các hồi ức, và xem ở hồi ức nào mình đã bắt đầu cảm thấy bị tổn thương để rồi vết thương ấy cứ kéo dài mãi tới tận bây giờ. Chị Giang dắt mình lội ngược dòng quá khứ, như đi trên một chuyến tàu vậy, và mình chọn các ga để xuống. Mình đã xuống ga ở nhà cũ ở Đội Cung, hồi bé xíu chắc 3,4 tuổi, lúc đó ở phòng khách, không có ai ở nhà cả; rồi mình xuống ga ở trường Lê Ngọc Hân vào ngày đầu tiên đi học lớp Một, giữa bao nhiêu người mà trong số đó mình không biết một ai, cảm thấy thật căng thẳng và đáng sợ, lại là cảm giác cô đơn lạc lõng ấy. Rồi mình về căn nhà ở Reims năm 2017, Ben ngồi chơi điện tử ngoài phòng khách và mình ngồi một mình trong phòng ngủ, nhìn ra cửa sổ, cũng cảm thấy thật cô đơn, và ở đây mình bắt đầu khóc. Mình cảm thấy tại sao ở bên cạnh có người mà mình vẫn thấy cô đơn như vậy, sao mình không được hiểu, sao mình vẫn ngồi một mình nhìn ra cửa sổ? Nước mắt cứ thế trào ra... Ga tiếp theo là ở lớp cấp Ba ở Ams, và cũng vẫn là cảm giác cô đơn ấy giữa một tập thể đông người, cảm giác mình không hề thuộc về tập thể này, thật tệ... Và ga cuối cùng của ngày hôm nay, mình được về gặp Chi bé hồi 4,5 tuổi gì đó, đang chơi một mình ở cầu thang khu tập thể 11 Đội Cung nơi mình dành 7 năm đầu cuộc đời.
Nó cứ chơi một mình như vậy thôi, đi lên rồi đi xuống giữa buổi trưa vắng lặng như tờ, không có ai xung quanh cả. Bố mẹ và chị Nga đều không có nhà, bà ngoại có lẽ đang ngủ chăng? Cửa nhà hàng xóm nhà nào cũng đóng, không có một tiếng động gì cả. Chi bé cô đơn quá, và sợ nữa. Nó thấy lạc lõng kinh khủng. Chị Giang đưa Chi lớn về gặp nó, và hỏi xem lúc này nó muốn gì, thì nó trả lời là nó muốn bố mẹ về chơi với nó, dành thời gian cho nó, nói chuyện với nó. Nó thấy hơi sợ Chi lớn vì chưa gặp chị bao giờ, chị là người lạ mà, tại sao chị lại đến đây và khóc nhiều như thế? Mình vừa khóc vừa bảo nó chị ngồi đợi bố mẹ về cùng em nhé... Nó bảo mình cũng được nhưng chị chỉ được ngồi thôi, không được nói gì cả. Rồi chị Giang hỏi Chi bé giờ em bé thấy sao, thì nó bảo cũng đỡ sợ hơn một chút xíu, nhưng vẫn thấy chưa quen hẳn với Chi lớn, và dù sao có người đợi cùng cũng thấy đỡ trống vắng hơn. Mình khóc rất nhiều... Chị Giang hỏi mình có muốn nói gì với Chi bé không, thì nói với em. Mình vừa khóc nấc lên vừa nói với Chi bé và vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa đơ đơ vừa hơi sợ của nó, là mình thương em lắm, rằng mình hiểu cảm giác cô đơn và trống trải là như thế nào, và em không phải sợ nữa; bất kỳ lúc nào em cảm thấy xung quanh em không có ai, thì vẫn có chị ở đây. Mình cảm thấy bất lực vô cùng vì đã để em một mình lâu như thế, đã mất thật nhiều thời gian như vậy để về đây với em, vỗ về em.. Chi bé thì không nói gì, cứ nhìn mình khóc thế thôi. Trông nó vẫn có vẻ thấy mình xa lạ lắm... Rồi hai chị em cứ ngồi im lặng với nhau như vậy..
5 giờ chị Giang bắt đầu đếm để đưa mình trở lại hiện tại. Lúc mở mắt ra mắt mình nhoè đi vì khóc, và năng lượng gần như cạn kiệt, như vừa trải qua một cơn sốc tinh thần vậy, nhưng lúc tỉnh mình cảm thấy có một chút gì đó như là hy vọng..
Mình vẫn chưa muốn rời xa Chi bé, nhưng chắc mai kia sẽ gặp lại em thôi. Đến bây giờ mình vẫn thấy mệt, muốn ngủ quá mà chưa ngủ được. Chị Giang dặn mình uống nhiều nước và ngủ sớm nhé, nên mình đi ngủ đây.
Ngày mai không biết sẽ gặp ai trong đầu nữa. Mai chắc phải ăn một bữa trưa no nê và để sẵn một cái snack gì đó trong túi để xong thì còn cứu đói ngay lập tức không ngất ra đấy mất.
Mọi người ngủ ngon nha…
Nhật ký Trị liệu thôi miên - buổi #2
Hôm nay tới, chị Giang đầu tiên là hỏi mình sức khoẻ và tâm trạng từ hôm qua tới hôm nay ra sao. Mình bảo tệ lắm chị ạ, em đau và căng cứng người hơn hôm kia, đầu óc cũng bung biêng.
Ngày hôm qua trước khi đi vào thôi miên, chị Giang có hỏi mình em có mong muốn gì, thì những mong muốn mình nói với chị Giang như sau: Em muốn hết đau, cả thể xác và tinh thần; muốn ngủ ngon; muốn đầu óc minh mẫn để cảm nhận rõ thế giới xung quanh; muốn suy nghĩ thông suốt; muốn thức dậy được nhẹ nhõm; muốn có thể tự quyết định mọi việc của mình, không bị phụ thuộc suy nghĩ hay cảm xúc của bất kỳ ai khác. Và hôm nay có vẻ như chị Giang bắt đầu đưa mình đi tìm những kho báu đang được giấu này..
Có lẽ chị Giang muốn tiếp cận vấn đề “không tự quyết định được” của mình ngày hôm nay nên chị không bắt đầu bằng việc lội dòng quá khứ mà vẽ cho mình một bức tranh. Mình nhắm mắt nằm trên ghế, và chị Giang bỏ qua bước thôi miên thả lỏng, dẫn mình đi luôn vào khung cảnh ấy. Hôm nay mình thấy căng thẳng hơn rất nhiều, khó tập trung hơn, người mình cứ căng như dây đàn, đầu óc cũng vậy. Mình không nhớ lắm chị Giang dẫn mình tới ngã ba đường này ra sao, nhưng chị bảo bây giờ em đang đứng ở một ngã ba: chúng ta đi vào con đường bên trái nhé. Con đường bên trái này, em vẫn làm như em luôn làm, em hỏi ý kiến của mọi người cho bất cứ vấn đề gì, con đường ấy trông ra sao?
“Con đường ấy rất sáng, có gia đình và bạn bè đứng hai bên đường, và có cây cối rất xanh, rất mát.” Chị Giang nói ừm chúng ta đi tiếp nhé, đi tiếp, đi tiếp, một năm, rồi hai năm, ba năm trôi qua, giờ em bao nhiêu tuổi?
“Em 32 tuổi ạ. Em không có cảm giác gì mấy. Thấy vẫn giống một đứa trẻ.”
Chị Giang nhẹ nhàng nói tiếp:
“Ừm. Bây giờ em vẫn đi tiếp trên con đường ấy nhé, vẫn là con đường ấy, bây giờ 10 năm đã trôi qua. Bây giờ em 42 tuổi. Chi nhìn vào gương nhé, em thấy gì nào?”
Mình bắt đầu cảm thấy khó chịu hơn với hình ảnh này và nói với chị Giang, “Em bắt đầu thấy già hơn, nhưng mắt em vẫn như mắt của một đứa trẻ vậy. Em không cảm thấy mình đã trưởng thành hơn, hay thực sự từng trải gì.”
“Ừm. Bây giờ 10 năm, 20 năm, 30 năm trôi qua, em vẫn tiếp tục trên con đường này, vẫn hỏi ý kiến mọi người cho từng việc trong cuộc sống của em. Rồi bây giờ, em ở quãng cuối của cuộc đời rồi, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi là em sẽ ra đi... Chi thấy cuộc sống của mình khi nhìn lại ra sao?”
“Em thấy không có ý nghĩa gì chị ạ...”
...
“Em thấy buồn lắm, và chỉ muốn buông xuôi thôi, giờ khắc này thì có nghĩ gì cũng không để làm gì nữa.”
Chị Giang im lặng một lúc rồi dắt mình về đầu ngã ba, và nói giờ chúng ta đi trên con đường bên phải nhé. Đây là con đường mà em sẽ tự quyết định làm những điều em muốn làm, con đường ấy trông thế nào?
Có thể mọi người đọc tới đây sẽ nghĩ rằng hẳn con đường này không có ai ở hai bên, đường tối tăm và có các chướng ngại vậy đầy rẫy, nhưng mình sẽ vượt qua từng chướng ngại vật và cảm thấy thật mãn nguyện.
Không.
Trên con đường ấy không có gì cả. Mình không biết như thế có nghĩa là gì, nhưng đó là khung cảnh mình đã nhìn thấy. Chỉ là 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐨𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐨̛𝐧, 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐝𝐚̀𝐢, 𝐯𝐚̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐝𝐚̂̃𝐧 𝐭𝐨̛́𝐢 đ𝐚̂𝐮 𝐜𝐚̉. Lúc này người mình gồng lên và rất căng. Mình nói với chị Giang chị ơi em thấy căng thẳng và khó tập trung lắm. Vậy là chị Giang không dắt mình đi tiếp trên con đường này nữa mà bắt đầu lại dẫn mình lội ngược dòng quá khứ..
—-
Chị Giang hỏi mình “Cảm giác gồng mình căng cứng này của em lạ hay quen? Lạ như thể chưa từng biết đến, quen như thể đã trải qua rồi.”
Mình nói với chị là “Quen ạ...” Chị lại dẫn mình lội ngược về, đi theo cái cảm xúc gồng mình căng cứng ấy, về trước nữa, trước nữa, và đến một khoảnh khắc chị Giang nói “Bạn đến nơi rồi, ấn tượng đầu tiên, ngày hay đêm?”
“Ban ngày.”
Ga tàu đầu tiên của ngày hôm nay mình đang ngồi ăn trưa với người yêu cũ bên Mỹ và gia đình cậu ấy tại một nhà hàng. Thật là căng thẳng. Mình không muốn ở đây một tí nào cả, chỉ muốn thoát khỏi bức tranh này ngay lập tức. Mình không cảm thấy thuộc về khung cảnh ấy, hay liên quan với những con người ấy. Mình không nói gì và cũng không biết phải nói gì với họ cả. Người mình cứ co cả lại.. Mình nói tất cả những điều ấy với chị Giang.
Rồi chị Giang dẫn mình đi tiếp, lội tiếp về, rồi lại dừng ở một nơi, và chị lại hỏi mình ấn tượng đầu tiên, ngày hay đêm, mình đang ở đâu.
Vẫn là ban ngày.
Và mình lại đang thấy mình ở căn nhà của gia đình nuôi hồi giao lưu văn hoá ở California. Lần này có cả mọi người ở nhà, nhưng mình vẫn không thấy thoải mái, hay thuộc về nơi này; mình sợ làm điều gì đó sai trong căn nhà không phải của mình và lại là cảm giác cô đơn, gồng mình căng cứng quen thuộc ấy. Với cảm xúc đó, chị Giang lại dẫn mình đi tiếp, đi tiếp, lần này đi xa lắm, xa lắm...
Chị Giang bảo đến nơi rồi.
Vẫn ban ngày, mình đang ở trường mẫu giáo vào ngày đầu tiên đi học. Mình lại bắt đầu khóc...
Chị Giang biết mình đã chạm tới vết thương, nên chị để mình khóc một chút rồi mới hỏi tiếp, “cảm giác gồng mình căng cứng này của em, lạ hay quen? Lạ như chưa bao giờ trải qua, quen như đã từng có.”
Đó là lần đầu tiên mình trả lời chị Giang, “Lạ.” Có nghĩa rằng ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo là lần đầu mình có cảm giác ấy.
Chị Giang hỏi mình, “Em bao nhiêu tuổi? Chuyện gì đang xảy ra ở trường mẫu giáo?”
Mình vừa khóc nấc lên vừa cố nhớ lại để trả lời chị, rằng hình như là 3,4 tuổi gì đó, có vẻ như các bạn đã khai giảng trước từ mấy buổi rồi, và hôm nay em mới tới trường. Không có ai hướng dẫn em cả... Rồi mình khóc giàn giụa và mếu máo, “𝐦𝐨̂̃𝐢 𝐛𝐚̣𝐧 đ𝐞̂̀𝐮 𝐜𝐨́ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐜 𝐜𝐨̂́𝐜 𝐯𝐚̀ 𝐤𝐡𝐚̆𝐧 𝐦𝐚̣̆𝐭 𝐫𝐢𝐞̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐞̂𝐮 𝐭𝐞̂𝐧 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐞𝐦 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́.. 𝐄𝐦 𝐜𝐮̃𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐧𝐠𝐨̂̀𝐢 𝐨̛̉ đ𝐚̂𝐮, 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀. 𝐄𝐦 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐪𝐮𝐞𝐧 𝐚𝐢 𝐨̛̉ đ𝐚̂𝐲 𝐜𝐚̉, 𝐯𝐚̀ 𝐨̂̀𝐧 𝐚̀𝐨 𝐥𝐚̆́𝐦.”
Tới đây chị Giang bắt đầu gọi Chi lớn về, bảo nào chị Phương Chi lớn ơi bây giờ có một em bé như thế đấy, em có muốn tới vỗ về hướng dẫn cho em bé không? Mình vừa nhắm mắt khóc vừa gật đầu, và chị Giang bảo vậy em hãy để điều đó xảy ra đi. Em hướng dẫn cho em bé, và nói với em bé ra sao để em bé yên lòng nhé. Mình dẫn Chi bé ngồi vào chiếc ghế ở bàn ngoài trời cùng các bạn ở trường. Nhưng ở đây cả mình cũng thấy lạc lõng nữa.
Chị Giang hỏi Chi bé giờ em thấy sao khi có chị Chi lớn ở đây? Chi bé nói em thấy cũng đỡ sợ hơn một chút, nhưng vẫn không thấy thoải mái lắm. Em không thích chỗ này... Và chị Giang bảo vậy chị Chi lớn đưa em bé tới nơi mà em bé muốn nhé, em bé muốn đi đâu, điều gì sẽ khiến em bé thấy ổn hơn?
Chị Giang hỏi xong thì hai chị em Chi lớn Chi bé đã ở nơi Chi bé muốn rồi. Đó là một căn phòng nhỏ rất sáng, màu trắng toát. Ngoài Chi bé ra thì chỉ có 4,5 bạn nhỏ nữa thôi, và một cô giáo rất hiền. Mọi người đều mặc màu trắng.
“Giờ em bé thấy sao? Em đang làm gì rồi?”
“Em thấy tốt hơn... Các bạn ở đây tốt hơn, cô giáo cũng hiền nữa và không la mắng gì cả. Em không cảm thấy mình có thể làm gì sai ở đây.. Em đang vẽ tranh cùng các bạn.”
“Ừm. Rất tốt. Thế chị Chi lớn đâu?”
“Chị Chi lớn đang ngồi ở góc phòng ạ.”
“Thế em bé có muốn rủ chị Chi lớn vẽ tranh cùng không?”
“Ừmm... Em nghĩ chị ấy sẽ không thích.”
Chị Giang lại hỏi Chi lớn, “nào chị Chi lớn, chị Chi lớn có muốn ra vẽ tranh cùng em bé không?”
Mình trả lời chị Giang rằng mình không muốn lắm. Mình muốn ngồi ở góc phòng này để quan sát Chi bé tốt hơn, để em bé chơi tự nhiên với các bạn, và nhỡ có nguy hiểm gì em có thể nhìn được bao quát hơn. Mình nói mình vẫn cảm thấy không yên tâm và thoải mái lắm.
Chị Giang hỏi Chi bé, rằng em bé nghĩ điều gì có thể làm cho chị Chi lớn thấy thoải mái hơn, em bé có biết không?
Chi bé im lặng một lúc rồi mới trả lời, “em nghĩ chị Chi lớn có thể mặc quần áo thoải mái hơn, rộng rãi hơn, và màu sáng hơn, có lẽ thế.. Chị Chi lớn chỉ toàn mặc đồ màu đen thôi...”
Giọng điệu của mình lúc đó đúng như một đứa trẻ. Mình nghe thấy chị Giang bật cười khúc khích trước cái nhận xét ngây ngô mà trúng phóc của nó.
Chị Giang lại hỏi, Chi bé có muốn nói gì với chị Chi lớn không? Có muốn nói với chị Chi lớn rằng bây giờ em cảm thấy tốt hơn rồi nên chị có thể yên tâm không? Và hai chị em có thể lựa chọn làm những điều mình muốn?
Chi bé nói với mình, mấy chữ đầu của nó hơi gượng gạo chút, nhưng cũng cố gắng rặn ra, “chị đừng buồn nữa, em cũng thấy tốt hơn rồi,” rồi nó bắt đầu tự nhiên hơn, “chị em mình có thể làm điều cả hai đều muốn, có thể để tóc dài, có thể mặc váy nhiều hơn, đi giày màu hồng...”
Mình lại càng bật khóc nhiều hơn trước những ý muốn trẻ con này của nó vì nhận ra rằng đó chính là những ý muốn của mình hồi bé...
Chị Giang lại hỏi Chi lớn, “chị Chi lớn thấy sao rồi?” Mình trả lời rằng mình cũng thấy ấm áp hơn một chút nhưng vẫn chưa thấy ổn lắm. Chị Giang lại hỏi vậy em nghĩ điều gì sẽ khiến em thấy tốt hơn trong không gian này? Mình nói, “em nghĩ em muốn có bố mẹ ở đây.”
Chị Giang im lặng một vài giây rồi lại dắt mình đi tiếp, đi tiếp....
Ban đêm.
“Em đang ở đâu nào? Em bao nhiêu tuổi? Chi đang làm gì?”
“Em ở nhà cũ ở Đội Cung, em đang chơi trên giường với mẹ, hình như có cả bố nữa...”
Mình vẫn vừa khóc vừa nói, “Em gối đầu lên bàn chân của mẹ, và chân em đặt sát bụng mẹ. Người em chỉ dài bằng chân của mẹ thôi...”
“Em cảm thấy thế nào?”
Nước mắt trào ra nhưng mình cười, “em thấy thích lắm...”
“Em muốn có tuổi thơ giống chị em... Chị em có ảnh bố mẹ em đưa đi công viên thì phải, nhưng em không có... Hình như chỉ có ảnh mẹ đưa em đi thôi. Em không thường thấy cả bố và mẹ..”
Mình lại bắt đầu khóc nhiều hơn, nhưng chị Giang nói hôm nay mình dừng ở đây thôi, sẽ để dành nói tiếp cho các buổi sau nhé.. và chị bắt đầu đếm để đưa mình về.
Hôm nay lại rất mệt và mình lại căng cứng cả, hơi đau đầu nữa. Chị Giang sau đó có hỏi mình rằng mình thấy kết nối giữa mình và Chi bé thế nào. Mình nói với chị rằng em không thấy Chi bé tin tưởng rằng em có thể che chở cho nó, vì những lúc chị thấy em khóc ấy, toàn là Chi lớn khóc thôi, làm sao nó dựa vào được một đứa như thế. Mặt Chi bé lúc nào em gặp nó, nó cũng không hề khóc, chỉ lì ra, đơ ra thôi. Chị Giang bảo mình đôi khi em bé bên trong mới lại là người chữa lành em ạ, hoặc cả hai chữa lành cho nhau.
Tới hôm nay mình vẫn thấy căng thẳng và mệt lắm, nhưng hy vọng trong hai buổi tới sẽ có thể cảm thấy chút gì đó khấm khá hơn...
Từ hai buổi vừa qua mình nhận ra rằng mình vẫn mang sự cô đơn của một đứa trẻ đi suốt cuộc đời tới tận bây giờ, và đó cũng là lí do mình nhìn thấy những người, những em bé, những con vật cô đơn sẽ muốn tới làm dịu họ... Đó cũng như mình đang trị liệu cho mình vậy.. Nhưng sao vẫn chưa đủ..
Mình biết rằng một tuần trị liệu sẽ không thể khiến mình trở nên lành lặn, khoẻ mạnh, thông suốt mà đây sẽ phải là một quá trình và nỗ lực từ bản thân sẽ cần rất nhiều khi không có chị Giang dẫn đường nữa, nhưng mình cứ thử xem sao..
Mọi người cũng cố gắng nhé!
“Though hope is frail, it’s hard to kill.”
Nhật ký Trị liệu thôi miên - #3, 4
Trước khi kể lại trải nghiệm của buổi thứ 3+4 này, mình muốn cảm ơn mọi người vì đã gửi những lời động viên rất tình cảm tới mình! Cảm ơn mọi người rất nhiều... Thật là nhiều yêu thương! Nhân đây mình cũng muốn nói rằng việc mình chia sẻ cho mọi người đọc ngoài việc được giải toả, được hiểu còn có ba mục đích sau:
Một là để xoá bỏ ấn tượng một số bạn có thể có rằng mình có một cuộc sống hoàn hảo khi nhìn qua mạng xã hội, để rồi so sánh với cuộc sống của bản thân và cảm thấy kém may mắn hay tự ti, cuộc đời bất công các thứ. Gần đây mình tâm sự với một số những người bạn lâu ngày không gặp và nhận ra ai cũng có những vấn đề nhức nhối của riêng mình mà thôi, dù là những profile nhìn có vẻ đẹp đẽ nhất. Điển hình là sau khi chia sẻ hai buổi trị liệu đầu tiên, một người bạn mà mình nghĩ rằng có tất cả, người mà mình hôm trước vừa nói với Châu là “mày ơi tao nghĩ có những con người có cuộc sống vô lo vô nghĩ thật đấy, như bạn này chẳng hạn,” lại chính là người nhắn tin hỏi mình trị liệu ở đâu, thuốc thang ra sao vì bạn ấy cũng có những suy nghĩ tiêu cực và thậm chí đã từng có hành động tự sát nhiều năm trước.
Hai là mình muốn chia sẻ những gì mình trải qua, vì biết đâu bạn có những triệu chứng như mình nhưng lại không nghĩ đó là do trầm cảm gây ra. Biết đâu bạn nghĩ mình cần đi khám nhưng ngại vì cảm thấy sẽ bị đánh giá theo kiểu “có vấn đề về đầu óc” hay “sướng quá hoá rồ”, vân vân. Mình thì nói thẳng luôn bệnh lý là bệnh lý, có bệnh thì chữa. Bệnh trên đầu thì cũng như bệnh ở tim, gan, phổi, chân, tay... Đau đâu thì chữa đấy. Nếu cảm thấy những triệu chứng mình có không ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống thì thôi, còn nếu đã thấy đau, thấy không có khả năng làm việc, thấy muốn chết, thì mình chân thành khuyên các bạn nên đi tìm sự trợ giúp từ các chuyên gia y tế.
Ba là qua hai buổi trị liệu đầu mình cảm thấy các vết thương tâm lí đeo đẳng mình đều xuất hiện từ rất sớm, ở quãng 3-7 tuổi, và nó ảnh hưởng tới mình cho đến tận bây giờ, là hai mươi mấy năm rồi, nên tuổi thơ của trẻ rất rất rất quan trọng. Tất nhiên có thể có những đứa trẻ mạnh mẽ và có thể những vết thương tuổi thơ không ảnh hưởng tới nó mấy và nó sẽ phát triển bình thường, nhưng bạn có muốn đánh cược vào điều đó không? Mình chưa có con, nhưng mình hy vọng rằng qua những chia sẻ của mình dưới góc nhìn của cả Chi lớn và Chi bé, biết đâu các bạn đã làm cha mẹ rồi sẽ có thêm dữ liệu để cân nhắc và chăm sóc cho em bé của mình càng tốt hơn nữa.
Giờ mình sẽ kể về buổi thứ 3 và 4 với chị Giang nhé.
——
Sau hai buổi trị liệu đầu, chị Giang nhận thấy cơ thể và tinh thần mình phản ứng khá dữ với những cú sốc cảm xúc khi chạm lại những vết thương đã có từ rất lâu, nên chị đề nghị để buổi thứ 3 hai chị em chỉ làm thôi miên thư giãn. Đúng như vậy, sau hai buổi đầu mình mệt và đau người kinh khủng. Ai gặp mình thường xuyên sẽ thấy mình suốt ngày vặn vẹo bẻ lưng vì đau, và trong hai ngày này tần suất bẻ lưng của mình còn kinh khủng hơn.
Cần nói thêm ở đây là việc mình bị đau lưng và các khớp hằng ngày không phải do khớp của mình không trơn hay do mình bị thoái hoá đốt sống hay lệch đĩa đệm gì cả, mà là do bệnh trầm cảm gây ra. Tại sao mình lại biết? Bởi vì năm 2016, 2017 mình đã đi khám ở gần như tất cả những nơi có thể đi để khám cột sống và sau mấy lần chụp X-quang, cộng hưởng từ đủ các thứ thì các bác sĩ chẩn đoán hình ảnh đều nói rằng cũng có một số vấn đề nhỏ nhưng không thể gây ra những cơn đau như mình có, và lại toàn thân như thế này được. Và toàn thân có nghĩa là tất cả các khớp ngón tay, ngón chân, cổ chân, cổ tay, khuỷu tay, vai cổ, vân vân đều đau không thiếu chỗ nào. Đến cuối năm 2018 khi mình chìm sâu gần như chạm đáy, có khi nằm trên giường đến 3,4 ngày không làm gì, không thèm cả đánh răng rửa mặt, chỉ khóc khóc và khóc, rồi nghĩ đến việc làm sao để chết cho êm nhất, thì Châu tới nhà và gần như là cứu mình đêm đó. Sau đó mình thấy đó như một hồi chuông báo động, và mình quyết định rằng phải đi khám tâm lý thôi, có khi bị trầm cảm và cần uống thuốc rồi. Và khi điều trị trầm cảm bằng thuốc, thì các triệu chứng đau thực thể cũng thuyên giảm. Thật khủng khiếp.
Tuy vậy mình nghĩ không thể dựa vào thuốc mãi được, và cho tới năm nay mình gặp biến cố trong cuộc sống cá nhân và lại cảm thấy không thể tự
chống đỡ hay giải quyết được, nên mình muốn đi tìm về tận gốc của vấn đề về tâm lí để chữa từ đó, và mình tìm tới chị Giang.
Quay lại đợt trị liệu này, sau hai ngày thôi miên với những cảm xúc dữ dội, mình càng ý thức được hơn sự kết nối rõ rệt giữa tinh thần và thể chất, và càng khao khát chăm sóc cho tinh thần của mình khoẻ lên để mình không bị đau nữa...
Vậy là buổi thứ 3 khi mình đến, một phần do quá mệt và một phần do cảm giác an toàn khi ở trong căn phòng trị liệu của chị Giang, mình có thể thả lỏng một chút và ngơi việc căng đầu trong khoảng 20 phút gì đó. Cũng không hiểu kiểu gì mà mình cảm thấy thời gian nghỉ ngơi rất ngắn nhưng khi mở mắt ra cũng đã gần 5 giờ chiều. Tức là mình đã nằm trên ghế của chị Giang tầm một tiếng rưỡi.
Thức dậy mình đi mua giày và đi bấm huyệt cùng Châu, nhưng vẫn không thấy đỡ hơn. Mình nhận ra rằng từ trước tới nay mình luôn nghĩ mình đi mát xa bấm huyệt là để thư giãn, nhưng đến hôm này mình mới thấy rằng thực ra là đầu óc phải thư giãn thì đi mát xa mới thấy thích, còn đầu cứ căng như dây đàn thì đi mát xa cũng không ích lợi chi cả.
Trước khi tới gặp Châu ở chỗ mua giày, mình có đi bộ một quãng và đi qua một hàng cháo trắng. Lúc đầu mình không định vào ăn xong tự nhiên cũng thấy đói đói và cháo trắng nghe thật là hợp lí cho một ngày mà đầu óc hỗn độn như thế này, thay vì một bát hủ tiếu đầy những thịt rau đầy ụ, hay bất cứ một món bún phở miến mì nào. Người bán cháo sẽ múc cho bạn một bát cháo trắng nguyên hạt, nóng vừa đủ, không có gì thêm trong bát cả, và bạn chọn các món ăn kèm được để trong các bát con con bé xíu bên cạnh. Có trứng muối, cà muối, ruốc, thịt kho tiêu, củ cải muối... Tự nhiên ăn bát cháo mình nghĩ, ôi thật thích, mình có thể để những cái thứ ăn kèm mặn mặn này ở bên cạnh, và khi nào muốn thì mới ăn, còn không thì cứ húp bát cháo trắng tinh khiết này thôi. Nghe thật gọn gàng. Cảm giác được chọn sẽ cho cái gì vào bát cháo của mình khi muốn, cũng như có thể chọn đưa cái gì vào cuộc sống của mình vậy, không thì có thể để nó trắng. Có đơn giản như vậy không nhỉ?
—-
Buổi thứ 4
Giấc ngủ thật quý giá biết bao. Sau đêm thứ 3 khi mình thức dậy vào buổi sáng, người vẫn đau rất nhiều và cảm giác mình ngủ nhưng chẳng được nghỉ gì cả. Mấy ngày nay mình cứ như một con zombie, lờ đờ không nghĩ được gì hết. Lúc đầu chị Giang hẹn mình 1:30 nhưng chị lại không về kịp nên bảo mình cứ lên ngồi vào ghế đợi chị chút. Mình lên phòng bật điều hoà và nằm thử thả lỏng người thư giãn. Mình nhớ có một lần ở New York Đức Anh trong căn hầm tối tăm của nó đã dạy mình thiền, và dù lúc đó mình không làm được nhưng mình nhớ nó có nói với mình là hãy nhắm mắt vào và tập trung “nhìn” vào điểm giữa trán, tức là nhìn vào trong chứ không phải nhìn ra ngoài, và thở đều. Lần này khi ngồi trên ghế của chị Giang, mình thử thực hành lại thì có cảm giác cũng có thể tập trung một chút, và sau đó thả lỏng được tí tẹo và chìm vào một giấc ngủ tầm 10 phút cũng khá tử tế. Lúc chị Giang về và gõ cửa, mình tỉnh dậy và cảm thấy đầu thoáng hơn chút ít.
Chị Giang và mình nói chuyện một chút về những sóng gió mình gặp trong năm nay, xoay quanh một người mà mình đã biết từ năm mình 13 tuổi, gặp mặt trực tiếp năm mình 16, hơn mình 19 tuổi và mình không biết cảm xúc của mình với người đó là yêu hay là một sự ám ảnh. Bởi vậy chị Giang định đưa mình về đối thoại với người này.
Chị Giang bắt đầu quá trình thôi miên. Mình lại bước chân lên tàu và chọn các ga để xuống.
Ga đầu tiên.
“Em đang ở đâu?”
“Em đang ở trong một căn phòng, em 16 tuổi thì phải”
“Có ai ở đó với em không?”
“Có anh Cường.”
“Anh Cường đang làm gì?”
“Anh Cường đang hút thuốc.”
“Còn em?”
“Em đang ngồi đối diện anh ấy. Em chỉ ngồi thôi.”
“Anh Cường có nói chuyện với em không?”
“Anh ấy có nói gì đó, nhưng hình như em không để được vào tai. Em không thấy ổn lắm, cũng không rõ tại sao em đang ở đây.”
“Em thử nhìn sâu bên trong bản thân xem. Tại sao em lại đang ở đó? Và tại sao em lại thấy không ổn?”
“Em nghĩ là... em đang ở đó vì anh ấy cho em rất nhiều sự chú ý, một sự chú ý đặc biệt mà em thấy thiếu..”
“Uhm... Vậy tại sao em lại cảm thấy không ổn?”
“Ừm.. Chắc là vì em cảm thấy em ở đó vì em muốn được yêu thương, quan tâm và chú ý, còn hình như anh ấy không phải ở đó để thương em, mà chỉ ở đó vì một điều khác.”
“Ừm.. bây giờ em hãy nghĩ đến cảm xúc muốn được chú ý đặc biệt này nhé. Cảm giác này lạ hay quen?”
“Quen ạ.”
“Nào, vậy em hãy giữ cảm giác muốn được quan tâm chú ý quen thuộc này và đi tiếp về trước nữa nhé. Trước nữa, trước nữa.. Sắp tới nơi rồi.. Một...
Hai... Ba. Em tới nơi rồi. Chi đang ở đâu?”
“Em ở lớp cấp 2 ạ, chắc là lớp 7, 8 gì đó.. Đang trong giờ ra chơi.”
“Uhm, em đang làm gì?”
“Em đang ngồi thôi ạ.. Còn các bạn đang chơi với nhau, ồn ào lắm.”
“Em cảm thấy như thế nào?”
“Em thấy khá lạc lõng.. Cảm giác mình rất... trung bình, hoặc dưới trung bình..
Em học không giỏi, cũng không xinh xắn... Nói chung không thuộc thành phần ưu tú ở trong lớp. Em muốn có thể học giỏi hơn, và xinh hơn, nữ tính hơn.. như một số bạn nữ khác trong lớp.”
“Ừm.. Nếu học giỏi hơn và xinh hơn thì sao?”
“Thì em sẽ thấy thích hơn, và được chú ý hơn, quan tâm hơn”
“Được ai quan tâm chú ý hơn?”
“Em cũng không rõ, chỉ cảm thấy muốn được chú ý hơn thôi ạ.”
Rồi chị Giang lại hỏi mình câu quen thuộc:
“Cảm giác này của em lạ hay quen?”
“Quen ạ...”
Chị Giang lại dẫn mình về tiếp, về tiếp... Mình lại đến nơi rồi..
“Em đang ở đâu?”
Mình lại bắt đầu khóc:
“Ở trường cấp một ạ.. ở Lê Ngọc Hân.. cũng là giờ ra chơi. Các bạn cũng đang chơi với nhau, còn em vẫn ngồi một mình... Em học lớp chọn, và em thấy mình học yếu lắm, không giỏi như các bạn, nên em không dám chơi cùng các bạn.”
Chị Giang đặt khăn giấy vào tay mình rồi dẫn mình đi tiếp, bởi mình vẫn trả lời chị Giang đây là một cảm giác quen thuộc. Chị Giang biết đây chưa phải lần đầu tiên mình trải qua cảm giác này nên ga tàu này chưa phải ga cuối. Chị Giang lại đếm, rồi lại nói với mình là đã tới nơi rồi, và hỏi mình đang ở đâu.
Lại là Đội Cung. Vẫn là khu tập thể mình đã ở từ lúc sinh ra tới năm 7 tuổi.
“Em đang làm gì? Ở đó có ai với em?”
“Em đang chơi ở cầu thang của khu nhà đối diện.. Có hai bạn gái nữa ở đó.. nhưng các bạn ấy không cho em chơi cùng.. Các bạn ấy nói rằng bởi vì các bạn ấy tóc dài còn em thì tóc ngắn nên không được chơi cùng.”
Mình nhìn thấy mặt Chi bé lúc bị các bạn nói thế nó đần hết cả ra. Chị Giang lại hỏi:
“Thế khi các bạn nói thế thì em làm gì?”
“Em cứ đứng nhìn các bạn chơi thôi ạ.”
“Em cảm thấy ra sao?”
“Em thấy buồn.. cũng tủi thân, nghĩ tại sao mình không được để tóc dài giống các bạn, để được chơi với các bạn... Em thấy mình như kiểu không được làm con gái ấy, vì em gần như lúc nào cũng phải để tóc ngắn, và mặc quần, ít được mặc váy điệu lắm.”
Đến đây mình lại bật khóc nức nở
“Em cũng muốn được để tóc dài, và học múa, được búi tóc và mặc bộ váy múa ba lê trắng bồng bềnh như các bạn ở Cung Thiếu Nhi”
Chị Giang im lặng một lúc rồi hỏi mình tiếp:
“Ừm, bây giờ nhé, 1 tiếng, rồi 2 tiếng, 3 tiếng trôi qua rồi. Giờ là buổi tối rồi, em đang làm gì?”
“Chắc là tối thì em về nhà ăn cơm ạ.”
“Em ăn cơm với ai? Có ai ở mâm cơm?”
“Em nghĩ là có gia đình em ạ, nhưng em không nhìn rõ... Em chỉ thấy rõ em thôi, còn mọi người nhìn cứ loè nhoè, như là tivi làm mờ hình những người không muốn tiết lộ danh tính ấy.”
“Em thấy sao?”
“Em thấy.. cũng cứ lạc lõng.. Không ai biết em không được các bạn cho chơi cùng vì để tóc ngắn, cũng không ai hỏi em hôm nay có vui không, chơi gì, với ai.. Sao em cứ thấy em giống một con cún ấy haha, mọi người trong nhà cứ cho em ăn và uống thuốc thôi.. chứ cũng không nói chuyện gì cả.. Bố em hay về muộn, chị Nga thì chơi với bạn của chị Nga thôi.. Mẹ thì khi nào nói gì với em cũng chỉ thường nhắc nhở là hãy làm cái này, đừng làm cái kia... Không giống nói chuyện lắm.”
Giọng của Chi bé nghe rất kiểu nó muốn tỏ ra vui vẻ và mạnh mẽ khi nói những câu ấy, nó cười nữa, nhưng nước mắt thì cứ trào ra. Chị Giang đặt tay của chị lên vai mình rồi dẫn mình đi tiếp.
“Bây giờ nhé, chúng ta sẽ đi vào một căn phòng. Căn phòng này có hình tròn, và ở giữa căn phòng có hai chiếc ghế đặt đối diện nhau, khoảng cách giữa hai chiếc ghế này chỉ khoảng hai bước chân thôi, để khi có hai người ngồi xuống ở đây họ sẽ nhìn nhau trực diện. Chi ngồi xuống một chiếc ghế nhé, và em được chọn một người em cảm thấy liên quan nhất tới những cảm xúc này em có, họ sẽ chỉ được nói khi em và chị cho phép họ được nói, em muốn nói chuyện với ai nào?”
Mình nghĩ một lúc rồi nói,
“Em muốn nói chuyện với chị Nga.”
Bản thân mình cũng rất ngạc nhiên vì chị Nga là người hiện lên trong đầu. Mình cứ nghĩ rằng trong cái đống hỗn độn đang xảy ra năm nay, mình sẽ muốn nói chuyện với những người liên quan trực tiếp nhưng không, người mình muốn nói chuyện cùng lại là chị của mình. Chị Giang hỏi mình, em muốn nói gì với chị Nga?
“Em cũng không biết nữa, em chỉ cảm thấy ký ức của em hồi bé về chị Nga rất mù mờ... Cho tới năm em học lớp 6 thì em cảm thấy em không biết rõ về chị Nga.. Em biết em có chị gái nhưng em không nhớ chị ấy như thế nào. Em chỉ nhớ có một lần chị Nga dạy em đi xe đạp dưới sân, và một lần bà và mẹ mắng chị Nga nên chị Nga ôm em khóc ở phòng khách.. Còn em không nhớ nhiều về chị Nga. Chỉ biết là chị Nga học giỏi thôi.”
Mình lại vừa nói vừa khóc. Chị Giang lại hỏi mình, vậy em muốn gì?
“Em muốn chị Nga chơi với em nhiều hơn, hướng dẫn em làm các thứ... Em cứ cảm thấy không được hướng dẫn bởi một người lớn nào cả, về tinh thần ấy.. Như lúc các bạn không cho em chơi cùng, em cũng không biết nên làm gì cả.. vì về nhà cũng không ai chơi với em..”
“Vậy em có muốn nói những điều này với chị Nga không?”
Mình không rõ lúc đó mình là Chi bé hay Chi lớn nữa, nhưng hình như mình nói với chị Giang là “Không, vì lúc em bé thì chị Nga cũng bé thôi, em mà 3, 4 tuổi thì chị Nga cũng chỉ 8, 9 tuổi thôi, cũng là trẻ con thôi, chị Nga cũng muốn chơi với bạn của chị Nga.”
“Em có nghĩ nếu chị Nga biết em thấy cô độc như thế nào thì sẽ chơi với em nhiều hơn không?”
“Em cũng không biết nữa. Em nghĩ hồi em bé chị Nga không thích sự có mặt của em lắm, hoặc là không để ý lắm.”
Chị Giang bắt đầu hỏi phiên bản của chị Nga trong đầu mình:
“Nào Nga, nếu bạn biết em gái của mình cô độc như thế, bạn có muốn tới nói gì với em không?”
Chị Nga trong đầu mình nói câu mà mình cảm thấy thật là điển hình chị Nga haha: “Cũng được, nếu điều đó làm nó thấy ổn hơn.”
Chị Giang lại nói, “Vậy bạn hãy nói điều đó với em nhé.”
Chị Nga trong đầu mình nhìn con Chi bé tóc ngắn mặc bộ quần áo mùa đông màu xanh lá cây, cái áo có mũ đằng sau, mặt lì đơ ra rồi bảo nó với giọng kiểu giải quyết vấn đề theo kiểu rất chị Nga:
“Chúng nó không chơi với em thì về nhà chơi với chị cũng được. Rồi thích để tóc dài thì xin mẹ để tóc dài, thích học múa thì xin mẹ cho học múa. Không việc gì phải đứng đây.”
Mặt con Chi bé vẫn lì đơ ra. Chị Giang lại hỏi mình:
“Nào em Chi bé, chị Nga nói như thế em cảm thấy thế nào?”
“Em thấy cũng đỡ tủi thân hơn một chút ạ, chắc thế... Nhưng em không cảm giác đó là thật.. Chị Nga không có ở đó..”
Chị Giang lại dừng lại một chút để mình khóc rồi lại hỏi tiếp:
“Vậy bây giờ chị đưa chị Chi lớn về chơi với em nhé, có được không?”
Chi bé mếu máo, nó gào to hơn:
“Không.. Chị Nga cơ. Không thích chị Chi lớn, chị Chi lớn chẳng giống người lớn gì cả.”
Chị Giang hỏi Chi bé tiếp:
“Em có nghĩ điều em muốn có thể xảy ra không?”
Lúc này mình lại không biết mình là Chi lớn hay Chi bé, nhưng mình trả lời là “Có.” Rồi mình nói tiếp:
“Bây giờ chị Nga quan tâm đến em hơn rồi... Lớp 6 chị Nga dẫn em đi mua hộp bút các thứ... Lúc đó em mới hơi có ký ức về chị Nga”
Rồi mình nửa tỉnh nửa mê hay sao ấy, và kể tiếp với chị Giang:
“Nhưng khi em lớp 6 thì chị Nga học lớp 11, em vừa cảm giác có chị gái thì chị Nga lại đi du học.. kiểu vừa có xong mất luôn ấy. Rồi chị Nga về thì em lại đi, nghĩa là không ở gần nhau trong 10 năm ấy chị. Rồi em chưa về hẳn thì chị Nga lại lấy chồng.. Em cảm giác chị Nga bây giờ không những là con của bố mẹ, là chị của em, rồi lại là vợ của một người khác...”
Mình dừng lại một lúc rồi quyết định thành thực tiếp:
“Thậm chí tới lúc chị Nga sinh đứa cháu đầu tiên của em, em còn bị cảm giác chị Nga bây giờ không những là con của bố mẹ, là vợ của anh Thắng, còn là mẹ của Vừng nữa... Tất nhiên là em rất yêu các cháu của em, nhưng ở lúc đó em cứ cảm giác khái niệm ‘chị Nga’ cứ càng ngày càng xa em...”
Tới đây mình không có cảm giác đang ở dưới ảnh hưởng của thôi miên lắm nữa, cứ nửa tỉnh nửa không tỉnh. Hôm nay chị Giang không đếm để đưa mình về nữa mà mình tự chủ động mở mắt. Chị Giang hỏi mình cảm thấy thế nào.
“Em thấy cũng khá mệt ạ...”
Rồi chị Giang nói,
“Uhm... Ba ngày thôi miên này của em cũng trải qua rất nhiều cảm xúc dữ dội nên bị mệt cũng đúng.”
Rồi chị hỏi mình,
“Từ ba buổi đi tìm ký ức về những vết thương có từ lâu này, em đã hiểu tại sao em lại có sự ám ảnh với anh Cường chưa?”
Mình nghĩ vài giây rồi nói
“Em nghĩ là vì từ bé em không được một người lớn nào quan tâm chú ý tới về mặt tinh thần, cũng không có thể nói chuyện thoải mái với một người lớn nào, hay được hướng dẫn làm cái nọ cái kia trong cuộc sống. Chỉ là những sự định hướng mà mọi người cho rằng sẽ tốt cho em, và em mặc định nghe theo, vì em sợ trái ý bố mẹ. Anh Cường xuất hiện, là một người lớn, cho em rất nhiều sự chú ý, và là một sự chú ý rất đặc biệt. Em cũng có thể nói chuyện thoải mái với anh ấy, dù anh ấy là người lớn, mà lại không bao giờ mắng mỏ em, chỉ nói chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào và khen em rất nhiều. Anh ấy khiến em cảm thấy em đặc biệt, ít nhất là với anh ấy. Em cảm thấy được làm trẻ con một cách thoải mái bên cạnh anh ấy.”
“Uhm, và lúc đó em nghĩ rằng đó là lựa chọn duy nhất đúng không? Có một người lớn nào khác cho em những cảm giác tương tự không?”
“Không ạ...”
Mình vẫn đang nghĩ về điều đó.
Nhưng mình đang nghĩ nhiều hơn về việc có lẽ mình cần hàn gắn cảm xúc với gia đình trước đã, vì sao cứ cảm giác nó thủng lỗ chỗ vậy, và có vẻ như đó mới là mấu chốt của cảm giác cô độc này?...
Trước đây mình cứ nghĩ mình bị mắc kẹt ở tuổi 16, nhưng thực ra có vẻ như mình bị mắc kẹt ở tuổi thứ 3 thì đúng hơn. Đến giờ vẫn cảm giác như một đứa trẻ, hay nói đúng hơn là phần đứa trẻ bị tổn thương trong mình vẫn xuất hiện nhiều hơn và nó cứ gào thét lên. Mình vẫn chưa biết phải làm dịu Chi bé như thế nào và làm sao để lớn lên.
Mình làm những thứ mình nghĩ một người lớn cần làm, như đi làm kiếm tiền để tự đứng trên đôi chân của mình, nhưng cứ làm gì đó một thời gian mình lại cảm thấy không ổn lắm. Những lúc cảm thấy không ổn đó thường là mình cảm thấy lại như một đứa trẻ và chỉ muốn chạy về bên bố mẹ hoặc chị gái, nhưng cùng lúc đó mình lại nghĩ mình đã lớn rồi mà, phải không? Không thể làm thế được.
Đầu vẫn đang bung biêng quá, cứ loay hoay loay hoay, nhưng mình nghĩ ít ra mình cũng hiểu bản thân hơn chút. Tuần này mình có việc phải ra Hà Nội nhưng có lẽ cuối tháng hoặc đầu tháng sau mình sẽ lại vào gặp chị.
Còn giờ mình cứ vẫn đi tập aikido và yoga đều đặn, cũng như viết nhật ký như thế này để đầu óc đỡ bung biêng hơn.
—
Từ tuần trị liệu thôi miên này, có lẽ mình muốn nói với mọi người rằng, hãy quan tâm tới sức khoẻ tinh thần, cảm xúc của các em bé nhé... Chúng cũng có cảm xúc, suy nghĩ và cần được đối thoại, chứ không phải chỉ cần ăn đủ, ngủ đủ hay khoẻ về thể chất đâu.
Mình cũng không trách ai trong việc mình có những cảm xúc như mình có, vì ai hành động như thế nào cũng đều có lí do của họ cả. Mình biết thế hệ của bố mẹ mình, bản thân bố mẹ cũng như các phụ huynh khác không giỏi trong việc thể hiện cảm xúc hay đối thoại với con cái, chỉ là vì mình là một đứa trẻ không mạnh mẽ nên việc đó có thể đã ảnh hưởng tới mình nhiều hơn. Mình chỉ muốn tìm cách giải quyết những cảm xúc này của mình, xoa dịu Chi bé và lớn lên, không cảm thấy cô độc nữa thôi.
Chắc sẽ sắp tìm ra thôi. Nhỉ.
Mọi người cũng hãy chăm lo cho sức khoẻ tinh thần của mình nhé!
Chi PQ
Trải nghiệm inner child luôn là trải nghiệm khó quên và đáng biết ơn nhất trong cuộc đời mình.
Cảm ơn chị đã giúp em xây lại nền móng để em có được ngày hôm nay, để giờ em lại mạnh mẽ vững vàng như em của ngày đó và không còn cô độc hay đáng thương như em ngày đó Giang Kate Em luôn biết ơn chị rất nhiều.
Kể cả bây giờ khi được nghe, cảm nhận hay giúp người khác kết nối với inner child của mình, hình ảnh của các inner child đều khiến mình ko khỏi xúc động.